Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư
Chương 1: Chương 1: Xuyên Việt
CHƯƠNG 1: XUYÊN VIỆT
———————————————–Đại Minh Chính Đức năm thứ mười một, Thuận Thiên phủ, Dương trạch.Dương Thanh Giai chậm rãi trương khai mắt, trong tầm mắt là một mảnh đỉnh gỗ khắc hoa ám sắc.Nàng nhớ kỹ bản thân rơi xuống cầu thang hình như ngất đi, Dương Thanh Giai khẽ nâng lên đầu, đưa tay thử sờ sờ cái ót, một chút cũng không đau.Hoàn cảnh chung quanh rất kỳ quái, Dương Thanh Giai ngồi dậy, không khỏi đánh giá chung quanh, dưới thân nàng là một cái giường cứng rắn trải mấy từng đệm, đối diện còn lại là một bàn gỗ bát tiên tứ giác, ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, kéo cái bóng tròn thật dài.Đây là địa phương nào?Nàng xuống giường chân trần chậm rãi đi tới giữa phòng, nhìn quanh mọi nơi.Gương đồng đặt ở bên tường tây soi ra thân ảnh của một nữ tử, Dương Thanh Giai đến gần nhìn kỹ, người trong gương đồng cũng đang nhìn nàng, đó là mặt của bản thân nàng, tóc dài xõa, mặc bố quái đối khâm cột dây kỳ quái.Lúc trước bản thân rõ ràng là tóc ngắn, không có khả năng tỉnh dậy biến thành tóc dài như thế? Hơn nữa, nàng lấy một chòm tóc cẩn thận nhìn một chút, chất tóc đen thuận hoạt khác nhau quá nhiều với mái tóc nhuộm rượu hồng sắc của nàng.Đây là xảy ra chuyện gì!Điểm khả nghi trong lòng của Dương Thanh Giai càng lúc càng lớn, nhịn không được mở miệng thử kêu: “Xin chào, xin hỏi có ai không?”Vừa mở miệng dọa bản thân Dương Thanh Giai nhảy một cái, tiếng nói cực khàn, quả thực tựa như giấy mài.“Tiểu thư! Tiểu thư ngươi tỉnh rồi!” Một tiểu cô nương ước chừng mười bảy, tám tuổi mặt tròn có lẽ là nghe được động tĩnh cấp cấp vào phòng, trong tay còn bưng chén thuốc.“Người là. . .”Tiểu cô nương đặt thuốc lên bàn, đi tới đỡ nàng, lo lắng nói: “Tiểu thư sao ngươi xuống giường thế!”Dương Thanh Giai bị một ngụm một “Tiểu thư” của nàng gọi cho có chút không rõ, “Ta. . . Đây là đâu? Người là vị nào?”Tiểu cô nương nghe vậy há hốc miệng hầu như để người thấy được cổ họng, biểu tình sắp khóc hỏi nàng: “Ngươi không nhớ ta nữa sao tiểu thư! Ta là Tễ Hoa a!”“Tễ Hoa, ” Dương Thanh Giai đờ đẫn lặp lại một lần, lập tức hỏi một vấn đề mấu chốt: “Bây giờ là. . . niên đại gì?”“Chính Đức năm thứ mười một a.” Tễ Hoa mạc danh kỳ diệu.Bookwaves.com.vn
Dương Thanh Giai như cúp điện ngã ngồi ở trên giường, che đầu nặng nề thở dài một cái.—————–Cách lúc Dương Thanh Giai tỉnh lại đã qua sắp qua một tuần, nàng không muốn bị người xem như yêu quái mà thiêu cháy, căn bản không có biện pháp nói lời nói thật, chỉ có thể mượn cớ bản thân cái gì đều không nhớ rõ, bắt lấy Tễ Hoa hỏi đến nàng choáng váng đầu hoa mắt.Thì ra tên của thân thể chỉ kém tên của mình một chữ, Dương Thanh Già.Tổ phụ của Dương Thanh Già là ngự sử Đốc Sát viện trong năm Thiên Thuận Đại Minh, “Hoàn Hương đoàn*” năm đó Tào Cát Tường, Thạch Hanh và Từ Hữu Trình nội đấu, tính tình ngay thẳng Dương Huyên bị Từ Hữu Trinh giựt giây làm bậy tố Tào, Thạch hai người, kết quả làm thánh nhan tức giận, làm pháo hôi biếm trích Nam Đan, chết ở trên đường. Khi đó độc tử của Dương Huyên, cũng chính là phụ thân của phụ thân của Dương Thanh Già Dương Nguyên bất quá là một hài tử chưa lập thế, cây đổ bầy khỉ tan, Dương gia to như vậy từ đó gượng dậy không nổi, môn đình quạnh quẽ.Dương Huyên đương triều làm quan thì từng cùng hảo hữu cùng trường họ Trình ước định, song phương nếu mỗi bên có được tôn bối dị tính, quan hệ làm thông gia. Vô xảo bất thành thư, sau khi Dương Huyên chết, Dương Nguyên sinh một nữ nhi, đời tiếp theo của Trịnh gia được nhi tử, đúng hẹn tính là chỉ phúc vi hôn.Người Trịnh gia năm đó tính toán trèo cao, nhưng mà ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện nay Dương thị gia đạo sa sút, mặt trời sắp lặn, Trịnh gia hiển nhiên không tình nguyện với cửa hôn sự này.Mắt thấy mình tuổi tác đã cao, thân thể ngày càng lụn bại, trong lòng Dương Nguyên không yên tâm hôn sự của độc nữ Dương Thanh Già, cũng không kịp rụt rè, năm lần bảy lượt hỏi ý người Trịnh gia về hôn k, đối phương vẫn nói không tỉ mỉ, mọi cách thôi ủy.Ước chừng mười mấy ngày trước, Dương Nguyên lại để Tễ Hoa đi Trịnh gia hỏi hôn kỳ, kết quả Trịnh gia gia chủ rốt cục không kiên nhẫn, tại chỗ liền từ chối nói, “Trưởng bối hai nhà bất quá là nói đùa, đến hôn thư nghiêm chỉnh cũng không có, căn bản không thể xem là thật.”Tễ Hoa quay về Dương trạch nói chuyện Trịnh gia từ hôn ra, lúc đó Dương Nguyên liền tức giận công tâm ngất đi, một nữ nhi gia như Dương Thanh Già, cũng không có chủ ý gì, chỉ khóc hôn thiên ám địa, vẫn là Tễ Hoa cơ linh, đi ra ngoài mời đại phu, nhưng mà thuốc và kim châm cứu tổn hại, lão gia tử chống chưa đủ hai ngày liền một mạng quy thiên.Dương Thanh Già bị người từ hôn trước, phụ vong sau, nhất thời luẩn quẩn trong lòng dĩ nhiên dùng đai lưng tự treo cổ, Dương Thanh Giai chắc là ngay vào lúc này trời xui đất khiến tiến vào cổ thân thể của hài tử không may này, trách không được tỉnh lại xong cổ họng đau như hỏa thiêu, nguyên lai là di chứng của thắt cổ.Cơ bản làm rõ ràng tiền căn hậu quả, Dương Thanh Giai, không, hiện tại phải gọi là Dương Thanh Già, rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình.Dương Nguyên vừa qua đời, y theo luật Đại Minh, phụ đi rồi phải hồi hương giữ đạo hiếu ba năm, tuy Dương Thanh Già nửa đường nhô ra, nhưng luật pháp phải y theo, huống chi cưu chiếm ổ thước sống lần thứ hai, nghĩa vụ nên tẫn cũng nhất định phải tẫn.Đường tương lai cụ thể đi như thế nào, tạm thời Dương Thanh Già còn chưa có chủ ý, nàng cũng không có bản lĩnh khác, suy nghĩ một chút chỉ có thể trọng thao cựu nghiệp.
Ở Đại Minh triều hiện nay, tốt xấu có một nghề không sai biệt lắm.Nhưng mà mặc kệ thế nào, còn phải về quê trước mới nói.Dương Thanh Già mướn chiếc xe ngựa, cùng Tễ Hoa một đường lảo đảo đi Giang Tây Phong thành.Tác giả có lời muốn nói:* Đại Minh Chính Tông năm thứ bốn mươi (1449) Minh Anh tông Chu Kỳ Trấn bắc chính Ngõa Lạt thảm bại bị bắt, đại thần lưu thủ nội ngoại đô thành đỡ đệ của hắn là Thành vương Chu Kỳ Ngọc làm hoàng đế, Minh Cảnh Thái công nguyên năm (1450) Ngoã Lạt thả Minh Anh tông Chu Kỳ Trấn, lập tức Chu Kỳ Trấn bị Chu Kỳ Ngọc giam ở Nam Cung. Cảnh Thái năm thứ tám (1457) đám người Thạch Hanh, Từ Hữu Trinh, Tào Cát Tường ủng hộ Minh Anh tông Chu Kỳ Trấn trở lại vị trí cũ, sử xưng “Nam Cung Phục Bích (đoạt môn chi biến)” mà ba người Thạch Hanh, Từ Hữu Trinh, Tào Cát Tường ủng giúp đỡ Chu Kỳ Trấn phục vị cũng thành công thần, tên gọi tắt là “Hoàn Hương đoàn“