[Levi x Reader] The Curse Of The Sea - Lời Nguyền Của Biển Cả
Chương 4: Linh Hồn Đã Khuất
Hannah trêu tôi rồi đi mất.
Nói vậy thôi chứ tôi đâu có giận. Tôi chỉ cảm thấy sợ. Sợ phải đối diện với sự thật rằng tôi đã sai. Tôi đã dành rất nhiều năm để căm ghét Biển. Sự thù hận đã khiến cho tôi chẳng có được những niềm vui và tất cả năm tháng tôi sống đều rất mù mịt. Tôi cho rằng mình đã đúng khi nghĩ về Biển với một hình ảnh xấu xa và hung dữ. Kẻ gϊếŧ người thì vẫn là kẻ gϊếŧ người, ai cũng đều đáng sợ và đáng hận. Chẳng có bất kì một trường hợp ngoại lệ đáng được xem xét cả. Nhưng tôi nghĩ, mình đã quá sai.Sau lúc Hannah đi, Levi xuất hiện. Mới thấy anh cách đây ít phút nhưng khuôn mặt đã khác hẳn. Trước mặt mọi người, trông anh có vẻ khó tính là thế, nhưng mỗi lần tôi gặp anh đều chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đáng thương.- À, anh trai em sao rồi?- Giờ chị lại lo cho anh ấy sao? Anh trai em hút mất hồn chị rồi. - Hannah ghé sát mặt tôi trêu đùa - Anh ấy vẫn rất khỏe, chị yên tâm. Lâu lâu, hay bị đau nên anh ấy quen rồi.- Hừ, kệ anh ta chứ. - Tôi đáp.Hannah phá lên cười:- Phải nói rằng chị rất cứng đầu đấy nhé. Mà thôi, như lời hứa này.Cô đặt lên tay tôi cuốn sổ bọc da nhỏ bằng bàn tay cũ kĩ. Cuốn sổ này hầu như chẳng có gì mới mẻ và có lẽ thứ giá trị nhất trên cuốn sổ chính là một chữ kí tay ngoài lớp da sờn. Tôi tò mò muốn mở, nhưng Hannah nhấc tay tôi ra khỏi cuốn sổ:- Giờ vẫn chưa phải là lúc.- Vậy theo em là bao giờ?- Sau khi chị đi với em đến một nơi.Khác với lần trước, nơi tôi đến hôm nay là một cái hang nhỏ, gần như ngụy trang được giữa những tảng đá to, nhọn chồi lên giữa mặt cát. Hannah dẫn tôi luồn lách qua những cạnh đá, đôi chân tôi phải lướt nhanh trên lớp cát sạn mới theo kịp tốc độ của Hannah. Cô tập trung đến nỗi hầu như chúng tôi không nói chuyện gì với nhau hoặc tôi có nói mà cô không tiện đáp lời. Thêm nữa, việc di chuyển cũng cần phải tránh gây sự chú ý vì tôi bây giờ chẳng khác gì một tù nhân vừa trốn ngục.
- Nó đây sao? - Tôi hỏi và chỉ vào trong cái hang.Hannah gật đầu chắc chắn:- Chị vào đi. - Cô đẩy lưng tôi về phía cái hang.Trông cái hang bé lại sâu như hàng chục mét, tôi có chút ngần ngại. Tôi hỏi lại:- Hay em vào cùng với chị,...- Không chị Laris, chỉ có chị thôi. Em hi vọng chị sẽ không giận em.- Vì chuyện gì cơ?Hannah bỏ lơ câu hỏi tôi vừa bắt đầu để kéo dài thời gian. Cô rốt cuộc vẫn đẩy tôi vào trong. Tôi ngoảnh lại, Hannah xua tay giục tôi đi. Tôi đành tạm biệt Hannah bằng ánh mắt nuối tiếc rồi tiến dần vào lòng hang. Tôi hồi hộp và rạo rực, có lẽ vì cái hang quái dị, cũng có lẽ là vì những gì ở bên trong cái hang đang chờ tôi khám phá.Bên trong chứa đựng những hàng trăm, hàng ngàn ngọn nến sáng rực xếp bao quanh các thành đá. Nằm bên dưới nước là thế nhưng tôi cảm tưởng chúng sẽ chẳng bao giờ tắt. Hơi ấm của những ngọn nến lan tỏa trong dòng nước như xoa dịu và che chở cho tôi, giống như cha mẹ đang ở đây cùng với tôi vậy. Và đương nhiên, giữa những ngọn nến ấy, tôi vẫn thấy hình bóng anh đang cúi đầu cầu nguyện.
- Tôi không mong em đến đây. - Anh nói nhưng không quay lại nhìn tôi.- Tôi xin lỗi, chỉ là Hannah... - Chưa dứt lời, tôi đã vội bịt miệng vì lỡ lời nhắc đến tên cô.- À, ra vậy! - Anh gật gù quay lại nhìn tôi.- Anh, anh không giận cô ấy chứ? - Tôi e dè hỏi.- Không. Tôi hài lòng.- Về điều gì?Anh lùi bước để lộ ra ngọn nến to và sáng nhất trong hang. Anh bảo:- Mỗi ngọn nến là một linh hồn của người đã khuất. Và ngọn nến kia, - Anh chỉ vào ngọn nến to nhất - Đó là linh hồn của Hannah. Em đã chết cách đây một nghìn năm rồi, Larissa.