Chị Chị Em Em Cùng Nhau Bỏ Chồng
Chương 21: 21: Thâm Tình Đến Muộn Thật Nực Cười
Trở lại Thượng Hải sau ba năm vắng bóng, vòng tròn của Triệu Mẫn Mẫn với nhóm bạn của Lâm Sương Sương đã náo nhiệt trở lại.
Tại bữa tiệc.Triệu Mẫn Mẫn và Lâm Sương Sương nghe các tiểu thư phổ cập về chuyện giữa hai chị em và bá tổng Cố thị, vẻ mặt có chút khó giải thích."Chậc chậc, tôi chính là người mà bọn họ nói đến sao? Tôi còn không biết Cố Nam Tầm yêu tôi nhiều như vậy."
Lâm Sương Sương lắc đầu nhỏ giọng nói với Triệu Mẫn Mẫn.Triệu Mẫn Mẫn gật đầu: “Ai nói không phải vậy? Họ chỉ nói Cố Tây Châu vì tôi mà tự sát ba lần thôi.”
Trên mặt cả hai đều có biểu cảm "điều này thật nực cười".Trong phòng khách có tiếng động, hai chị em cùng lúc nhìn sang.Người đến là Cố Nam Tầm và Cố Tây Châu.Một số quý cô, quý bà kêu lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y một cách phấn khích, như thể họ đang đu CP ngay tại chỗ vậy.Để không tiếp tục bị theo dõi, Triệu Mẫn Mẫn và Lâm Sương Sương nhìn nhau.Tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi đây.Trong xe.Cố Tây Châu cẩn thận nhìn Triệu Mẫn Mẫn mấy lần rồi hỏi:
"Triệu Mẫn Mẫn, bây giờ vẫn còn sớm.Không phải em thích nhất canh khoai lang do chị Vương nấu sao? Em có muốn! "
Triệu Mẫn Mẫn không quan tâm:
"Quên đi, tôi muốn về sớm nghỉ ngơi."
Tuy có chút thất vọng nhưng Cố Tây Châu rất nhanh chóng mỉm cười dịu dàng với Triệu Mẫn Mẫn, nói:
"Cũng được, mấy ngày qua từ khi về nước em chắc hẳn không được nghỉ ngơi tốt."
Trong xe yên tĩnh một lúc, hắn vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên.Cố Tây Châu mặc dù không biểu hiện rõ ràng, nhưng Triệu Mẫn Mẫn vẫn nhận ra trong mắt hắn có chút do dự."Ai gọi? Không sao đâu, cứ trả lời đi."
Hắn dường như sợ Triệu Mẫn Mẫn tức giận nên vốn định cúp máy.Nhưng Triệu Mẫn Mẫn đã nói như vậy nên chẳng còn cách nào khác đành phải nhấn nút trả lời:
"Nhược Đồng."
"Ừ! được rồi."
Cuộc gọi rất ngắn, sau khoảng mười giây thì cúp máy.Triệu Mẫn Mẫn giả vờ không quan tâm nói: “Cố Nhược Đồng gọi điện à?”
Cố Tây Châu cẩn thận quan sát biểu tình của Triệu Mẫn Mẫn:
"Ừ."
"Cô ta nói cái gì?"
"Không có gì.Cô ấy vừa ra khỏi trung tâm thương mại với bạn bè, có lẽ sẽ sớm về nhà."
Triệu Mẫn Mẫn tắt điện thoại và nói với giọng lười biếng:
“Tôi hơi đói, bây giờ có thể tới nhà anh uống canh được không?”
Cố Tây Châu có chút bất ngờ nhìn Triệu Mẫn Mẫn, trong nháy mắt nở nụ cười:
"Được."